Avatar | aiirio | Status : không nhớ và không gì hết
|
Registration date : 23/11/2008
|
|
|
Tiêu đề: Re: Fanfic InuYasha <四季 - Bốn mùa> | |
| | | | | | Chapter II
--------------------------------------------------------------------------------
Part I
Những bật hành lang dài...nơi này rộng lớn hơn cô nghĩ. Sara biết rằng mọi người ở đây không thích cô lắm. Thậm chí họ thường xuyên đi quẹt trúng cô thật mạnh và nói rằng họ không nhìn thấy. Những người này không ưa cô, mama_san bị ghét nhiều hơn là eta
Cô ở lại vì người đó. Người đó cho phép cô ở lại. Tình cảm của cô đối với người đó hình như chẳng là gì nhưng cô vẫn tin rằng người đó yêu cô, cô mãi nuôi hy vọng. Cho dù người đó luôn lạnh lùng và chẳng hề chạm đến cô
"Ngươi chưa bao giờ đến gần ta quá 3 bước" Người đã nói như vậy và quả thật như vậy. Cô không dám đến gần người, cô sợ người nhưng cô yêu người.
Nhưng cái gì đến tự khắc nó cũng phải đến ........
Hôm đó, trời đổ mưa. Người đi đâu mà cô không biết, thậm chí không được theo như mọi khi Cô ngồi đợi, tiếng mưa rả rích trong đêm
Có lẽ những lúc như thế này, cô có thể lấy cây sáo ra làm nên những âm điệu phù hợp với mưa, nhưng cây sáo đã gãy....
Nó đã gãy làm đôi, cô không thể dùng nó được nữa
Trong đêm, trời vẫn mưa, cô vẫn ngồi đợi. Người vẫn chưa về...
Nhưng rồi người đã về. Người đã đi lặn lội suốt trong mưa tìm mua một thứ ...
"Cầm lấy" Người lấy trong áo ra 1 cây sáo mới. Cô cầm lấy, mỉm cười. Vì cô mà người đã đi suốt trong mưa...tìm về cho cô 1 cây sáo để âm thanh tuyệt đẹp vẫn còn mãi
Cô vui mừng...cô đã có thể tiếp tục thổi sáo cho người...
Điều duy nhất bây giờ cô có thể làm người ngủ 1 giấc là thổi 1 giai điệu mưa ban đêm nhẹ nhàng và êm ái.
"Thưa Sesshoumaru_sama, đã đến lúc phải thức dậy rồi ạ" Sara quỳ ngoài cửa, đánh thức Sesshoumaru. Những lúc đó anh thường thức dậy ngay, vì hình như chưa bao giờ anh ngủ say cả Anh ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc bạc dài mượt của mình. Khoác chiếc áo đen lên vai. Sau đó là những gì có thể diễn ra hàng ngày của buổi sáng: điểm tâm, trà hay rượu và không thể không có tiếng sáo ấy
Mọi thứ đều bình yên...
Sáng hôm nay, có lẽ là 1 ngày tuyệt vời nếu...
"Tôi đã nói là InuYasha có thể tự lo cho mình mà" "Ta thì không nghĩ thế, con cô vẫn là đồ trẻ con" ...hai người này không cãi nhau.
Thế là bình yên chấm dứt "Trẻ con mà đã có vợ à? Còn người lớn kia sao vẫn ở giá thế kia?" "Thì sao? Vợ hay chưa vợ vẫn là trẻ con thôi, làm sao có khả năng như người lớn chứ"
"Con tôi chưa hề đấu kiếm tệ kia mà" "Nhưng vẫn không thắng nổi Sesshoumaru và ta"
Nói nói nói nói nói....không dứt....liên tục....nói....
Lần này thì có vẻ ông InuTaishou không thể nào can được. Vì ông biết, như mọi lần ông sẽ bị đá ra ngoài. Tệ hơn nữa, ông không thoải mái chút nào khi phải 'được' đạp xuống giường, ngủ trên sàn nhà trong tòa thành của mình khi dại dột vào ngăn cản 2 người vợ...ưa bạo lực này.
Còn 1 thứ chưa bình yên nữa, chính là InuYasha và Kagome. Hai ngày nay họ vẫn không nói với nhau tiếng nào, thậm chí nhìn nhau là ... sát khí hầm hầm.
Kagome khá bực tức vì tên ngốc chậm tiêu này lại là chồng mình. InuYasha thì cũng hậm hực y như trẻ con. Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi con nít ấy thì Kagome bật cười, vì nó rất đáng yêu...
Tình hình vẫn không khả quan lắm với...2 vị phu nhân đáng...sợ này. Vẻ ngoài thì có đẹp thật đấy, nhưng sao giờ...nhìn ghê quá trời
Shishikai ngồi nhâm nhi chút trà trong vườn, mặc kệ tiếng cãi cọ...điếc tai của 2 phu nhân, mặc cả sự năn nỉ của cha mình. Cô không buồn ngăn 2 bà ấy nữa, cô cần nghỉ ngơi. Nhưng phục cô thật, cô có thể "nghỉ ngơi" được giữa những âm thanh ... trời đánh đó sao? Hay thật. Không biết đang nghỉ ngơi hay đang bị tra tấn đây.
Sesshoumaru đã "nhanh chân" cưỡi ngựa ra ngoài. (khôn đó, đỡ phải nghe...). Sara nhìn theo, cô muốn đi theo lắm, nhưng tại sao người không cho cô đi?
Đi đâu đây? Không biết
Sesshoumaru vẫn đi, đi trên cánh đồng cỏ xanh mượt, gió vẫn thổi. Thổi qua làn tóc....mát rượi
"Đây chẳng phải là Sesshoumaru_sama sao? Ngài làm gì ở đây?" Giọng nói đó...là Migaru - tay sai của Naraku ở Edo.Hắn ngồi trên lưng ngựa,theo sau hắn là vài chục quân binh
"Migaru à? Ngươi làm gì ở biên giới Kyushu này?" Sesshoumaru nhìn hắn với ánh mắt lạnh băng và vẻ mặt điềm tĩnh
"Ngài Sesshoumaru, xin đừng hiểu lầm, tôi chỉ đi rà soát thuộc địa của mình thôi. Ngài đừng có những ý nghĩ như thế chứ" Hắn đi chủ yếu chỉ đến kỹ viện hay đỡ hơn là đi uống rượu, chém giết người vô tội như 1 tên cướp cạn khi hắn không vừa ý
Sesshoumaru đang đứng trước mặt hắn,chỉ có 1 mình ở nơi vắng vẻ này. Migaru cười
"Và nếu có thể, tôi xin được giết ngài tại đây nhé? Ngài Sesshoumaru?"
KENG
Hắn ngồi trên lưng ngựa, vung thanh đao xuống. Sesshoumaru nhanh nhẹn rút kiếm ra đỡ. Hắn lại cười đầy gian xảo
"Hân hạnh cho tôi quá, đây là thanh Bakusaiga nổi tiếng của người thợ tài ba nhất vùng Trung cận Đông sao?"
"Im đi, nó sẽ lấy đầu ngươi đó" Sesshoumaru nói với giọng điềm tĩnh, mặt không hề biến sắc.
"Không hổ danh là ngài Sesshoumaru, tôi sẽ vô cùng vinh dự khi được lấy mạng ngài"
Sesshoumaru gạt thanh đao của Migaru ra 1 cách dễ dàng và bât ngờ. Anh nhảy lên cao, xuống thật nhanh. Migaru không nhìn thấy gì cả
"Nhanh quá! Hắn đâu rồi?" Chỉ kịp nói 1 câu như thế
XOẠT
Đúng như anh đã nói, đầu hắn đã rơi xuống chỉ với 1 nhát kiếm. Sesshoumaru nhẹ nhàng tra kiếm vào. Đám quân binh kia run sợ, nhanh lùi từ từ ra xa, nhưng hình như anh không chú ý đến đám tạp nham vô dụng đó. Anh nhìn về phía 1 bụi cây nằm phía rừng gần đó.
Sesshoumaru thong thả đến gần, vì anh không cảm nhận được chút sát khí nào tỏa ra. Ngược lại, đó là sự sợ hãi, run rẩy và cần chở che.
Anh nhẹ nhàng vạch đám cây ra, đó là 1 cô bé mặt mũi lấm lem, mái tóc dài mượt, khoảng 13,14 tuổi đang run sợ. Hình như cô bé chỉ cao chưa đến khủy tay anh. Trong lúc đó, 1 tên lính đã lén đâm anh 1 nhát xuyên qua vai. Máu rơi xuống thảm cỏ xanh.
Sesshoumaru ôm vết thương, quay lại phía sau, ánh mắt đầy sát khí. Tên lính sợ hãi bỏ chạy. Nhưng anh đã rút kiếm nhanh chém hắn làm đôi trước khi hắn chạy quá đường kiếm. Lũ còn lại bỏ chạy mất biệt
Anh quỳ sụp xuống, mắt anh mờ đi, thân thể rã rời, không thể cử động. Trời đất quay cuồng, anh ngã xuống. Trước khi ngất đi, anh đã cảm thấy ai đó đỡ mình dậy. Bàn tay ấm áp êm dịu, mùi hương tóc thật dễ chịu, hơi ấm của người đó hình như anh chưa cảm thấy bao giờ....
Vết thương đau nhói làm gián đoạn sự nghỉ ngơi của anh, anh chợt tỉnh.
Toàn thân đau, không cử động được. Sesshoumaru chợt nhận ra mình đang nằm dựa vào 1 tảng đá giữa bìa rừng. Không hiểu mình đang nằm ở đâu nữa, có vẻ thảm cỏ xanh mượt và êm ái này đã làm nơi an nghỉ cuối cùng....á...nhầm <bị lậm đám ma mất rồi>, thành nơi dưỡng thương của anh
Sesshoumaru vẫn còn nhớ...mùi hương đó, hơi ấm đó vẫn còn thoảng trong trí óc. Người đó là ai? Và ai là người đã cầm máu vết thương cho anh?
Trong lúc Sesshoumaru vẫn còn suy nghĩ về mọi việc thì cô bé lúc đó đến, trên tay là 1 ống trúc nước. Mái tóc cô bé dài mượt đến gối. Giờ nhìn kỹ lại khuôn mặt, đây là 1 người rất xinh xắn. Cô bé cứ lục lọi cái gì đó trong tay nải "Ngươi tên gì?" Câu hỏi của Sesshoumaru làm cô bé dừng lại đôi chút nhưng nhanh chóng tiếp tục việc lục lọi của mình
"Rin"
"Tại sao ngươi cứu ta?" Sesshoumaru hỏi 1 câu lạnh nhạt và đầy nghi ngờ
Rin bình tĩnh nói "Vì ngài đã cứu Rin, giúp Rin trả thù cho anh trai"
"Giúp ngươi?"
"Anh trai Rin là một tướng của Naraku_sama. Nhưng vì bị nghi ngờ là kẻ muốn ám sát Kanna hime nên bị Migaru giết. Hắn vẫn truy lùng Rin, và ngài đã giết hắn"
Sesshoumaru nhận ra, đây là 1 cô bé mồ côi. Anh im lặng. Anh biết mình không nên hỏi gì thêm vào lúc này.
Rin lấy ra một loại lá thuốc. Ngồi xuống gần Sesshoumaru
"Ngươi biết ta là ai chứ?" Ánh mắt vô hồn của anh xoáy sâu vào mắt Rin "Vâng, ngài là Sesshoumaru_sama của dòng họ InuTaishou. Ngài nổi tiếng là kẻ máu lạnh và đơn độc nguy hiểm, nhưng được nhiều cô gái chạy theo"
"Những gì ngươi biết...đó hả??" "Đó là những gì Rin nghe về ngài" Rin điềm tĩnh kéo chiếc áo của Sesshoumaru xuống. Quan sát kỹ vết thương rồi chuẩn bị cái gì đó
Sesshoumaru hơi...bực. Anh mà biết ai đồn kiểu đó, dám cá anh sẽ chém hắn thành 2 mảnh. Rin nhẹ tay đắp thuốc lên vết thương, hơi rát nhưng với anh thì không nhằm vào đâu. Có điều anh chưa cử động được.
"Ngài thấy thế nào rồi?" Rin mặc lại chiếc áo cho Sesshoumaru và hỏi
"Không sao"
"Ngài có biết đã ngủ bao lâu không?" Rin nhẹ giọng "Bao lâu?"
"Ưm...không nhiều lắm, chỉ có 2 ngày 1 đêm thôi" "Cái gì?" Sesshoumaru cố ngồi dậy, nhưng vết thương lại đau. Rin đỡ
"Ngài chưa hồi phục đâu.Không thể cử động lúc này được" Sesshoumaru chỉ muốn về ngay lập tức. Dám chắc là mọi người sẽ cuống lên đi tìm anh. Nhưng vết thương như thế này làm sao đi được. Chỉ có thể nằm đây thôi.
"Nào, ngài cứ nằm đây, khi nào ngài đi được rồi hãy nói" Rin đặt Sesshoumaru vào chỗ cũ.
"Chết tiệt! Chỉ tại tên Naraku đó" Sesshoumaru lẩm bẩm.
Mùi hương đó thoảng qua khi mái tóc Rin vô tình quệt ngang qua Sesshoumaru. Mùi hương dễ chịu vô cùng. Sesshoumaru nhìn Rin, tại sao 1 cô gái còn quá trẻ, xinh đẹp và nhân hậu như thế này lại sớm rơi vào cảnh mồ côi và mất mát như thế?
| | | | |
|
|