Tiêu đề: Re: Bông tuyết của quỷ | |
| | | | | | [b]bông tuyết của quỷ ( đêm thứ năm đêm cuối )[/b]
[You must be registered and logged in to see this image.] Lâu nay hắn vẫn đến thăm cậu nhưng không còn được nghe chuyện nữa. Chính hắn không cho cậu kể.
Gần đây, hắn thấy cậu có chút gì bất thường. Mỗi lần đến thăm cậu là một lần hắn thấy cậu xuống sắc. Ánh mắt vẫn ngây thơ nhưng không còn trong sáng và lanh lợi, nó đờ đẫn và có phần mệt mỏi, làn da mịn nhưng trắng bệch và ngày càng xám ngắt. Đôi môi đỏ tươi luôn mỉm cười giờ đây khô héo và nứt nẻ. Mỗi khi nhìn vào cậu, trong lòng hắn dấy lên một thứ tình cảm khó gọi thành tên, thứ cảm giác chưa một lần xuất hiện trong đời. Hắn thấy khóe mắt mình cay rát khi nhìn cậu không rời, cơ thể hắn như có kim châm, bồn chồn và lo lắng.
Nhiều ngày nay, hắn đã cố tìm mọi cách để giúp cậu trở lại như xưa nhưng không thể. Hắn lang thang khắp nơi của cả hai thế giới, lẩn quất trong từng hang cùng ngõ hẻm để tìm được thứ gì đó giúp cậu sớm bình phục. Nhưng tất cả chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Hắn giận bản thân mình, hắn đay nghiến chính cái thân xác đầy quyền năng ấy. Hắn thực sự cảm thấy đau đớn.
Nhưng nếu đau khổ và nước mắt có thể cứu vãn sức khỏe ngày càng tồi tệ của cậu thì hắn nguyện đau khổ cả đời. Hắn thấy mình vô vọng, chới với. Chưa bao giờ, trong cuộc đời mình, hắn cần một sự giúp đỡ như thế này.
Hôm nay hắn cũng đến thăm cậu. Giờ đây hắn hiểu cảm giác khi nhìn người khác ngủ, hắn hiểu tại sao cậu cứ ngồi hàng giờ để nhìn hắn ngủ mà không một lời ca thán. Hắn hiểu cái cảm giác ấm lòng khi che chở cho một linh hồn say giấc. Nhưng khi cậu quay về phía hắn, bất giác hắn giật mình.
Hắn đã làm gì thế này???
Mọi câu hỏi hiện lên và xoáy sâu trong tâm khảm vào cái giây phút ấy: Cậu, ngay trước mặt hắn, hốc mắt sâu và có quầng thâm, đôi môi nứt nẻ và khô khốc... Hắn thấy lòng mình quặn đau, hắn muốn hành hạ chính bản thân mình vì nó đã đày đọa cậu ra bộ dạng như ngày hôm nay.
Nhưng cậu mở mắt nhìn hắn và mỉm cười. Lại một lần nữa hắn giật mình và chìm vào đôi mắt sáng trong ấy.
- Hôm nay tôi sẽ trả lời cậu hỏi của ông...
- Câu hỏi???
- Phải, "vì sao tuyết lại ấm???" Đó là một câu chuyện dài...
Hắn thấy mình như ngây ra, lắng nghe câu chuyện của cậu một cách say xưa...
" Một bông hoa đẹp trên vách đá, cô độc và không tin vào tình yêu. Hàng ngày, những con chim líu lo quanh bông hoa, những đàn bướm dập dìu đi về và nắng thì như mời gọi đóa hoa khoe sắc. Bông hoa biết mình đẹp, nhưng nó cũng biết mình cô đơn. Nó luôn khép cánh bởi nó sợ nếu quá đẹp tức là tàn nhanh.
Xuân qua, hè đến, thu đi... Bông hoa vẫn im lặng khép cánh dù ong bướm có buông lời ca tụng đến thế nào đi chăng nữa. Bông hoa không tin những lời đường mật ấy, nó khinh bỉ tất cả lũ ong bướm chỉ tham mật ngọt. Rồi mùa đông đến, ong bướm đi nơi khác hết, bông hoa nghĩ rằng mình sẽ được yên thân...
Nhưng một ngày kia, một thiên thần tuyết xuất hiện bên bông hoa nọ. Hàng ngày, thiên thần tuyết chăm bón cho cây, kể cho hoa nghe những câu chuyện của xứ sở thần tiên, của thế giới bên ngoài đầy sắc hương. Bông hoa háo hức từng ngày nghe cậu chuyện một cách chăm chú mà không hay... thiên thần tuyết đã yêu bông hoa kiêu kì
Mỗi ngày, thiên thần tuyết tự đấu tranh với bản thân để không chạm vào bông hoa nọ...
Nhưng đến một hôm..."
Câu chuyện bị gián đoạn bởi tiếng ho của cậu...
Hắn như bừng tỉnh, hắn giận bản thân đã quá ham mê những câu chuyện mà bỏ mặc cậu.
- Hãy nghỉ đi, ta không cần nghe nữa, chỉ cần cậu khỏe lại thôi
- Nhưng tôi muốn kể nốt, thời gian của tôi không còn nhiều. Hãy cầm lấy cái này trước khi câu chuyện kết thúc.
Cậu khẽ thì thầm và trao cho hắn một cái mặt dây chuyền hình bông tuyết nhỏ xíu.
- Hãy coi nó như món quà duy nhất tôi có thế tặng ông, sau khi ông đã cho tôi cả một tòa lâu đài và hơn thế nữa...
Tòa lâu đài ư??? Hắn giận bản thân mình hết sức. Nó là một cái lồng, một nhà tù thì đúng hơn. Hắn đã giam cầm cậu, để cậu khô héo trong cái thế giới đầy tội ác này.
Nhưng những suy nghĩ miên man ấy chợt dừng lại trước giọng kể đều đều của cậu.
" Hôm ấy, thiên thần tuyết quyết định thổ lộ tình yêu với bông hoa mà không mong được đáp trả...
Bông hoa đã ôm thiên thần tuyết vào lòng. Nhẹ nhàng và ấm áp, thiên thần tuyết thấy mình hạnh phúc. Nhẹ nhàng và ấm áp, bông hoa không nghĩ rằng tuyết lại ấm đến thế, có lẽ tình yêu làm tuyết ấm lên.
Bông hoa cảm nhận được tất cả và vươn mình nở rộ, nó muốn mình đẹp nhất và chỉ đẹp với thiên thần tuyết mà thôi. …..Nhưng..."
Ngay trong giây phút ấy, cậu run lên vì lạnh, tay cậu bắt đầu co quắp và môi cậu run run không thành tiếng.
Hắn cuống quýt, hoảng hốt và sợ hãi. Hắn muốn sưởi ấm cho cậu. Hắn cuống cuồng vòng tay ôm cậu vào lòng. Phải, hắn sẽ là bông hoa ấy, sẽ ôm thiên thần tuyết vào lòng mãi mãi, mãi mãi... " Nhưng khi bông hoa nhìn lại, thiên thần tuyết đang tan dần thành một làn sương mỏng bay về nơi vô định..."
Hắn nghẹn ngào khi cậu bỗng trở nên trong suốt và linh hồn cậu đang trôi như một làn khói
"Bông hoa cuống quýt và đau khổ, bông hoa dằn vặt mình đã làm tổn thương thiên thần tuyết. Nhưng khi nhìn lên bầu trời, bông hoa thấy thiên thần tuyết đang mỉm cười - Bởi vì hoa đã biết yêu thương"
Hắn rối rít chạy theo bóng hình cậu nhưng vô ích. Trong làn sương khói ấy, cậu dường như đang mỉm cười.
================
Hắn vẫn thường đến tòa lâu đài ấy, mong chờ một cái gì đó xa xôi và viển vông...Hắn muốn thấy một bông tuyết đang dọn dẹp nàh cửa, muốn nghe một tiếng hát thanh trong, không vướng bụi trần. Đôi khi hắn mỉm cười với mặt dây chuyền hình bông tuyết trong tay mình, hắn lau thật kĩ để nó sáng lấp lánh.
Thời gian cứ thế trôi đi nặng nề, hắn tưởng như mình đã qua hàng thế kỉ. Hắn đã nghĩ: không có cậu, hắn sẽ trở lại trước kia, quỉ vương Kim Hee Chul khét tiếng; không có cậu, hắn sẽ lại chả đạp lên tình thương và sinh mệnh loài người... Nhưng hắn nhầm.
Giờ đây, trong hắn chỉ còn là một khoảng trống vô cùng lớn, một khoảng trắng trong kí ức, màu trắng trong của tuyết.
============
Một năm trôi qua thật nhanh, cái ngày trọng đại của thế giới dưới lòng đất lại đến. Chúng, từ những con quỉ râu ria đến những tên sừng sỏ đều vui mừng như chảy hội: Lễ Thanh trừ hàng năm...
Hắn bước lên bục, lặng lẽ và nặng trĩu. Sau khi một vài đứa được thăng chức, một vài tên được thăng chức, một vài tên được ấn định sẽ ca hát trong ngục mãi mãi vì một vài hạt sạn không nên có. Hắn, quỉ vương và là kẻ cuối cùng, đại diện cho sự độc ác vô độ của quỉ giới.
- Kim Hee Chul toàn năng!
- Kim Hee Chul là số một!
Hắn bước lên nặng nề trong tiếng hô vang. Không còn hình ảnh đắc thắng và ngạo nghễ, giờ đây hắn thấy chân mình như buộc đá
- Kim Hee Chul là kẻ đáng sợ nhất thế gian!!!
Đáng sợ ư??? Cuộc đời hắn gói gọn trong hai từ ấy ư??? Không!!! Hắn nghĩ bây giờ nó được thay thế bằng hai từ khác. "Đáng thương", phải, Kim Hee Chul là kẻ đáng thương nhất thế gian
Hahaa.. Hắn cười trong sự hô vang không ngừng của bọn tay sai. Nhưng tôi cá với bạn rằng không một đứa nào trong số đó hiểu đó là tiếng cười khổ đau.
Luồng sáng đỏ quét qua cơ thể hắn, tanh nồng như bao lần đứng trong nó.
Trong đầu hắn bây giờ chỉ tồn tại một ý muốn được giải thoát. Hắn không muốn quay lại quá khứ, không muốn là một bông hoa trên vách đá trong câu chuyện xa xôi.
Hắn thấy toàn thân mình nhẹ bẫng, hắn có thể càm nhận thấy sàn nhà lạnh lẽo. Kí ức hắn gián đoạn và trắng xóa. Bông hoa trên vách đá, đẹp nhưng đã héo tàn vì đau khổ, cô đơn.
Những con quỷ được một phen hoảng hốt. Ánh sáng đỏ nhấp nháy liên hồi, đó là dấu hiệu của việc không đạt yêu cầu. Chúng hoảng hốt và không tin vào mắt mình, một vài đứa thì có vẻ như muốn nhảy lên vì sung sướng.
Phải, quỷ vương đã không qua khỏi kì sát hạch, một cuộc thanh trừ ngạc nhiên nhất từ trước đến nay
Chúng mong chờ một lời tuyên án: giam cầm vĩnh viễn...
Nhưng sự việc cứ đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác...
Tôi cá là con quỷ gần nhất có thể thất rõ: từ nơi khóe mắt hắn, một dòng máu chảy ra. Phải, đó là nước mắt, nước mắt của quỉ chỉ rơi khi nó thật sự biết yêu thương...
Giọt máu rơi ra từ khóe mắt, chạm vào mặt dây chuyền trên tay hắn. Ngay trong giây phút ấy, một thứ ánh sáng chói lòa làm cả thế giới ấy bừng tỉnh. Hắn không còn ở đó, cơ thể hắn bỗng trở nên trong suốt rồi biến mất còn linh hồn bay về nơi vô định, tựa như một làn khói mỏng...
Cái mặt dây chuyền đẫm máu, bay lơ lửng trong không trung rồi biến mất như chưa từng tồn tại...
Bạn có phải người thích nghe chuyện buồn??? Nếu đúng, bạn có thể dừng câu chuyện tại đây... Nhưng sẽ có những câu hỏi đặt ra đúng không???
Tại sao con quỉ lại chết mà không phải giam cầm vĩnh viễn như đồng loại của nó???
Con mèo đen ấy từ đâu đến và tất cả sẽ đi về đâu???
Tất cả sẽ được giải thích ngay đây ^^...
Bây giờ bạn có thể xem nội dung ẩn Thiên đàng, một ngày sau khi sự việc xảy ra...
Thượng đế đang nổi giận lôi đình và hình như đang quát mắng ai đó
- Tại sao ngươi có thể làm một viêc nông nổi đến thế??? Nhà ngươi đã phá vớ mọi giới luật để phục vụ cho cái cá tính ngông cuồng của mình...
Dưới chân thượng đế, một thiên thần với đôi cánh trắng muốt và khuôn mặt dễ thương đang cúi gầm...
- Teukie, trả lời ta, sao ngươi dám tự cho mình cái quyền ấy???
- Nhưng chẳng lẽ làm quỷ thì không được yêu thương??? Không được hối cải???
- Ngươi phải nhớ, những linh hồn khi đã trở thành quỷ dữ thì đã tự gạt ra khỏi mình hai tiếng yêu thương...
- Nhưng Chul thì khác, nó còn chưa biết thế nào là yêu thương và sẽ là nhẫn tâm khi để một linh hồn không biết đến tình thương tồn tại, cho dù là trong thế giới quỷ...
- Vì ngươi. Chính ngươi đã tạo ra nó trong một phút ham vui. Vì ngươi đã dung túng nó khi duy trì sự sống cho cậu bé trần gian ấy. Chính ngươi đã mang đến mọi đau khổ cho nó, ngươi đặt nó vào chỗ không nên đặt.
- Nhưng nếu người không bắt con về thì mọi chuyện sẽ khác...
- Mọi chuyện sẽ đi đến đâu??? Đồ ngốc...Làm sao ta có thể để một thiên thần tự biến mình thành vật cưng cho quỷ vương và cũng không thể để con tự hủy hoại mình bằng cách duy trì sự sống cho cậu bé kia, dù nó vô tội và đáng sống. Hãy để mọi chuyện kết thúc tại đây, và tất nhiên con sẽ bị phạt...
- Con chấp nhận và không hề hối hận vì những gì mình đã làm. Con chỉ muốn chứng minh cho người thấy: dù là ác quỉ thì vẫn đáng được yêu thương. Nhưng con thắc mắc, sao thằng bé lại chết chứ không phải là giam cầm vĩnh viễn??? Thằng bé sẽ đi về đâu???
- Đó là luật, những ai vi phạm sẽ bị trừng phạt. Những con quỉ bị giam giữ bởi nó đã chết một lần trước đó rồi. Nhưng Kim Hee Chul thì khác, nó được con tạo ra, bởi thế mà sự trừng phạt với nó là cái chết. Còn việc nó sẽ đi đâu, rồi con sẽ rõ. Hãy nhớ rằng: ác quỷ chỉ khóc khi nó thật sự biết yêu và có được tình yêu. Ta nghĩ con đã làm đúng khi níu kéo cậu bé trần gian ấy thêm một thời gian. Thiên thần ngốc của ta...
Và thượng đế vung tay, còn thiên thần thì mỉm cười chấp nhận hình phạt.
===================
- Yaa.. Hee Chul, hôm nay chúng ta có người mới đấy
- Đồ chết tiệt, ai cho cậu đập vào vai tôi. Aishhh...
- Sao cậu dám xấc xược như thế trong khi ai cũng gọi tôi là thiên thần...
- Ai biết, thích thì gọi, có lẽ từ kiếp trước tôi đã gọi cậu như thế...Hahaa..
- Xin chào, em là Kim KiBum
- Woa, cái tên hay thật. Anh là thiên thần Teukie, còn đây là HeeChul, một con quỉ thật sự đấy
- Ya, cậu muốn chết à??? Rất vui được gặp em, hyung nghĩ em nên gọi cậu ta là Uma thay vì hyung, cái đồ chết tiệt ấy đủ già để sinh ra cả hai chúng ta...hahaa...
- Vâng, hyung vui tính thật đấy. Uma, em có thể gọi thế chứ???
- Tất nhiên, uma sẽ bảo vệ em*nguýt con quỷ một cái*
- Woa, Bummie...
- Hyung gọi em...
- Em trắng thật đấy, dễ thương nữa. Từ nay, hyung sẽ gọi em là Snow White, em sẽ là bông tuyết của hyung
Bạn có tin câu chuyện của tôi kể???
Bạn có tin vào kiếp luân hồi và tin rằng, bông tuyết đã gặp lại quỷ vương để tiếp nối những yêu thương dang dở???
Hãy cùng tưởng tượng nhé...
Tạm biệt [You must be registered and logged in to see this image.]
Akaku
| | | | |
|
|