Avatar | bara no hana | Registration date : 02/12/2008
|
|
|
Tiêu đề: Re: Four seasons in the sky | |
| | | | | | Mùa của lá khô. Nước hanh hao thành mây mỏng che nghiêng một khoảng trời.
Anh đã ở lại Tokyo lâu hơn anh dự tính. Phòng anh thuê ở ngoại thành, cạnh một ngôi nhà nhỏ có vườn hoa hồng. Đứa bé cho anh bông hồng lúc trước sống trong đó. Nó vẫn thường vẫy tay chào những lúc thoáng thấy bóng anh. Mặc dù anh chưa bao giờ chào lại hay tỏ vẻ biết đến nó, con bé vẫn vui vẻ quấn lấy anh nói đủ thứ chuyện trên đời.
“Bố mẹ cháu làm lành với nhau rồi. Họ bảo rằng sống với nhau thật ra rất hạnh phúc. Nhưng làm sao để giữ được hạnh phúc hả chú Sess-chan?” Một buổi chiều, con bé đu mình trên bậc cửa sổ, thò đầu vào phòng anh hỏi chuyện. Cuốn sách trên tay anh bất chợt rơi xuống đất. Con bé vẫn không để ý. Ánh mắt nó hướng về cành hồng nhung đỏ cắm trên bàn anh, chợt sáng lên.
“Chú có bông hoa đẹp qúa! Chú mua ở đâu vậy?” Anh nhặt cuốn sách lên, lắc đầu không trả lời. Mắt con bé dán vào bông hoa trên bàn. Trong ánh sáng vàng của nắng hoàng hôn, bông hoa dường như tỏa sáng lấp lánh. Những cánh hoa mượt như lụa dường như đang chuyển động, như có mạch máu đang đập phập phồng khẽ trong đó.
“Vậy là người ta tặng chú à? Ai vậy chú?” Anh chưa kịp trả lời con bé, tiếng mẹ nó đã gọi bên kia hàng rào. Con bé vội tuột khỏi khung cửa sổ chạy về, chỉ kịp vẫy tay chào anh. Anh đặt lại cuốn sách lên kệ, ngồi xuống bên chiếc bàn, nhìn trân trân vào cành hồng trước mặt.
Bông hoa ấy đã sống cùng anh bao nhiêu năm qua. Anh đã nuôi sống nó bằng chính máu của mình. Mỉa mai thay, chỉ có thể như vậy thôi. Sức mạnh của anh cũng chỉ đủ để nắm giữ lại một vật vô tri và nhỏ bé như cành hoa này. Những gì qúy giá hơn, quan trọng hơn, anh chỉ có thể nhìn nó trôi vuột qua tầm tay…
Và anh nhớ… Trong một đêm mùa thu, cô đã thả mái tóc dài của mình ra, để chúng bay trong gió… Mái tóc từ ngày ấy đã trói buộc anh suốt một đời…
Tiếng xe hơi bấm còi ngoài cửa. Inuyasha xuống xe, bước vào nhà. Anh đi ra đón em trai, mắt nheo lại. “Sao lại đến đây?” “Chỉ là muốn báo với anh việc chôn cất đã xong. Tôi định tiện thể tu sửa lại mộ cho họ. Cả Miroku và Sango nữa…” Giọng Inuyasha chợt trở nên xa xôi, nghèn nghẹn.
Anh gật đầu. Bóng hoàng hôn chiếu nghiêng qua những chiếc lá đang rơi, thành những bóng đen chuyển động trượt dài trên đất. Con bé nhà bên lại thò đầu ra ngoài cửa, vẫy tay với anh.
Inuyasha nhìn sang con bé. Mắt chợt mở lớn bàng hoàng. Khi con bé quay trở vào trong nhà, hắn nhìn sang anh, tự nhiên lắp bắp: “Con bé đó… Không phải là…” “Cái gì?”
“Nó… giống hệt Rin…”
Anh khẽ cau mày trước cái tên đã lâu lắm không được thốt ra. “Đó là kiếp sau của cô ấy hả, Sesshoumaru ?” “Không biết.”
Inuyasha nhìn anh bằng cái nhìn kỳ lạ. Hắn đang tưởng anh ở lại đây vì con bé đó… Chờ đợi con bé đó… neh?
Không. Tất cả chỉ là ngẫu nhiên. Ngẫu nhiên anh quyết định ở lại. Ngẫu nhiên anh đến sống ở đây. Ngẫu nhiên con bé ấy lại thích anh đến thế. Ngẫu nhiên mà con bé lại hỏi anh những câu hỏi như thế. Ngẫu nhiên, neh?
Ta đã quên thật rồi, anh cay đắng nhủ thầm. Anh đã quên đi gương mặt cô như thế nào, để anh không nhận ra được con bé ấy. Anh đã quên đi mùi hương của cô, quên đi cả giọng nói của cô. Chỉ còn lại trong anh là những mảnh vỡ của thời gian, những điều vụn vặt, nhỏ bé đến lạ lùng.
Và anh nhớ… Cô đã khuấy tay vào mặt nước lạnh trong veo, nói với anh bằng giọng xa xôi kỳ lạ. “Sesshoumaru sama, những giọt nước khác nhau, chắc chắn thế. Chúng chứa những hạt bụi, những thành phần khác nhau. Khi nước bốc hơi lên, chỉ có hơi nước là bốc lên thôi, còn những thành phần khác vẫn còn ở lại. Hơi nước bốc lên hòa cùng với những thứ khác, không còn là hạt nước năm xưa nữa rồi…”
“Không phải!” Anh chợt nói to lên. Inuyasha giật mình nhìn sang anh, cau mày “Cái gì?” “Đó không phải là Rin.” Anh quay mình bước vào nhà, để mặc Inuyasha đứng ngơ ngẩn ngoài hành lang.
Trong căn phòng tôi tối, bông hoa hồng vẫn sáng rực một sắc đỏ như máu.
Và lặng lẽ, anh thu dọn đồ dùng để chuẩn bị đi.
“Sess-chan…” Con bé lại thò đầu vào cửa sổ, nhìn căn phòng trống trải của anh bằng cặp mắt kinh ngạc. “Chú lại đi nữa à? Chú đi đâu vậy?” “Đi xa.” Giọng anh vẫn bình thản. “Chú có về đây nữa không?” Anh lắc đầu. Con bé mím môi, đôi mắt nâu buồn bã. Rồi nó tuột khỏi cửa sổ, chạy về nhà. Một lúc sau, nó quay lại, đưa cho anh một bông hồng trắng. “Cho chú này!” Anh nhận lấy bông hồng. Gai của nó chợt đâm vào tay anh, nhoi nhói. Con bé nhìn lên anh, mỉm cười. “Cháu sẽ nhớ chú lắm. Chú sẽ nhớ cháu nhé! Cháu tên là Yume.”
Rồi cũng bất ngờ như khi nó đến, con bé chạy vụt đi. Mũi anh chợt bắt gặp mùi mằn mặn… như nước mắt.
Vu vơ, anh cắm bông hồng trắng vào chung lọ với bông hồng đỏ. Cái gì đó đã mất đi… Cái gì nhỉ?
Cô ấy không bao giờ gọi anh là “Sess-chan” cũng như tiếng “chú” đó. Cô ấy không có sự trong sáng ngây thơ đến vụng dại như cô bé này. Cũng như cô bé này không có nét buồn ẩn giấu, sự thông minh tinh tế của một kẻ từng trải qúa nhiều khi còn rất nhỏ như cô ấy.
Cô ấy không bao giờ có một mái nhà hạnh phúc như thế. Cô ấy không có một vườn hoa hồng rực rỡ như thế.
Những giọt nước vẫn chảy luân hồi, nhưng không bao giờ là giọt nước của ngày xưa. Không bao giờ là cơn mưa của ngày xưa.
Trong đêm, anh đóng lại cánh cửa sau lưng, ra đi với hai cành hồng trong túi áo.
Lớp lá khô rộn rạo dưới bầu trời đầy sao.
---------------------
| | | | |
|
|