Avatar | arashi | Đến từ : Nhà của Inuyasha và Sesshoumaru ^^
|
Job/hobbies : làm phiền 2 anh trai
|
Registration date : 01/12/2008
|
|
|
Tiêu đề: Re: KHOẢNG LẶNG. | |
| | | | | | Part II: Tiếng chuông ngân.
Nhưng vòng xe lăn chầm chậm, thong thả như dòng thời gian trôi. Cô nhìn chiếc xe đạp thân yêu vừa nổ lốp, khẽ thở dài. Trông nó thật thảm hại! Đã thế, nơi nào sửa xe cách đây ít nhất cũng 15 phút dẫn bộ. Lớp học thì xa tít tận trong trung tâm thành phố, quanh đây lại vắng vẻ, không có trạm xe buýt và ít người qua lại, làm sao cô có thể tìm được sự giúp đỡ của ai đó trong hoàn cảnh thế này chứ? Không khéo, hôm nay cô sẽ bị muộn giờ của Emi-sensei, người được cả lớp tặng cho danh hiệu “giáo viên khó tính nhất trường”, cho mà xem! Lại một cái thở dài thườn thượt.
Hai hôm nữa là Giáng sinh rồi. Cô thích thú tưởng tượng gương mặt sung sướng của lũ trẻ khi chúng được nhận quà từ “ông già bí mật”, nhưng đặc biệt là năm nay cô dự định sẽ chuẩn bị thêm một món quà cho sơ Kaede nữa. Sơ lúc nào cũng hiền lành và quan tâm đến mọi người đến nỗi mà những chuyện liên quan đến mình thì không khi nào sơ nhớ. Vậy mà ngày sinh nhật của đứa nhóc nào trong cô nhi viện, sở thích, tính tình của từng đứa, sơ đều nhớ như in. Nhưng năm nay nhất định sơ sẽ có điều bất ngờ vì một thay đổi nhỏ…Còn ai chưa có quà không nhỉ? Cô vừa đi vừa lẩm nhẩm những cái tên lướt qua trong đầu. Lũ trẻ. Sơ Kaede. Inuyasha. Inuyasha? Cô bỗng giật mình. Sao bỗng nhiên cô lại nghĩ đến cái con người kỳ lạ đó. Một thoáng bâng khuâng vang lên bên trong cô. Cái ngày đầu tiên cô “tìm” thấy anh dưới bóng cây cổ thụ, gương mặt trầm buồn đó, đôi mắt cô đơn đó. Tất cả cứ ám ảnh cô, vây lấy trong trong những ý nghĩ không nguôi mà cô không tài nào giải thích được. Không hiểu tại sao một con người xa lạ với cô như anh lại khiến cô bận lòng nhiều thế, vì thật sự mà nói thì ngoài cái tên, cô chẳng biết thêm bất cứ gì về anh cả. Anh là ai? Anh từ đâu đến? Con người của anh như thế nào? Gia đình, thân thế, quá khứ của anh với cô đều là một dấu chấm hỏi to tướng.
Nơi anh đứng là một thế giới đầy sương trắng.
Bóng của anh thoáng mờ.
Em không nhìn thấy.
Nhưng. Gọi tên em đi, và em sẽ đến.
Em nhất định sẽ tìm ra anh.
Với chiếc chìa khóa của hạnh phúc.
Cô cốc nhẹ vào đầu mình. Sao mà cô cứ nghĩ đến anh nhiều thế? Mà càng nghĩ, tim lại càng đập nhanh, mặt lại càng nóng và càng đỏ. Được! Cô nắm chặt bàn tay đầy quyết tâm, hít mạnh “Kagome-chan, trở lại như cũ nào! Loại tên của hắn ra khỏi phạm vi phủ sóng của ngươi mau!”. Cô tự nói với mình, và cảm thấy hài lòng với nó. Anh và cô, chỉ là 2 chiếc lá rơi vô tình chạm nhau, không nên nghĩ nhiều làm gì nữa.
Nhưng dường như Thượng đế cũng không đồng ý với cô, hay cũng có thể Ngài muốn thử thách lòng quyết tâm của cô gái nhỏ khi để anh, một lần nữa, làm xao động sự tĩnh lặng vừa trở lại trong cô.
Tiếng xe máy nổ giòn từ phía sau cô vọng lại, rõ dần. Nó đang hướng đến đây. Cô vui mừng xoay người, toang khoát tay nhờ sự giúp đỡ nhưng trước khi tay cô kịp giơ cao, chiếc mô tô đã lướt qua cô. Lạnh lùng. Và không do dự. Cô quay phắt lại theo hướng chiếc xe đen bóng, rủa xả đến tận cùng kẻ vô tâm nào lái nó, cho đến khi chiếc xe dừng lại. Cô ngạc nhiên. Người lái đã cho xe quay lại. Không mấy khó khăn để cô biết chủ nhân của chiếc xe đó là ai. Đôi mắt hổ phách phía sau chiếc nón bảo hộ đã nói lên tất cả. Anh đưa mắt nhìn cô, nhìn chiếc xe xì lốp tội nghiệp rồi lại hướng lên đôi mắt nâu đang nhìn mình.
“Cô muốn đi đâu?” anh hỏi, đưa tay tháo chiếc nón to đùng. Mái tóc bạch kim hất nhẹ sang bên, sáng lấp lánh.
“Ơ…trường XYZ.” Cô đáp. *Anh ta hỏi làm gì nhỉ?*, cô nghĩ thầm. Chẳng lẽ anh ta muốn giúp cô. Trông anh ta cũng có vẻ tốt bụng (với lũ trẻ) và tử tế (với sơ). Cô thất vọng nhận ra sự ga-lăng của anh dường như chưa bao giờ dành cho mình. À, ít nhất là cái lần anh đỡ cô ngã từ trên thang xuống, nhưng giá như anh ta biết được câu nói tiếp theo của anh làm cô ngượng còn hơn bị anh bế trước mặt mọi người.
“Lên xe đi!” anh nói như ra lệnh. Rồi không để cho cô kịp từ chối hay gật đầu đồng ý, anh mở cốp lấy một chiếc nón bảo hộ khác và đưa nó cho cô.
“Nhưng còn xe của tôi…”
“Sẽ có người đem nó đi sửa. Nhanh lên nào!”, vẫn là chất giọng cộc lốc và cứng ngắc đặc trưng nhưng sao bây giờ cô cảm thấy nó dịu dàng hơn hẳn. Và cô cũng chẳng hiểu tại sao mình “ngoan ngoãn” làm theo lời anh ta. Cô như thế này trước mặt một đứa con trai, ừ, có lẽ là lần đầu tiên đấy. Trách nhiệm bản thân cô đặt ra cho mình không cho phép cô để bản thân mình yếu đuối. Cô mạnh mẽ. Cô độc lập. Cô không thích dựa dẫm vào bất cứ ai. Cô muốn là chính mình. Một cô gái đặc biệt và cá tính, đó là cô trong mắt mọi người, là nét hấp dẫn rất “nữ tính” đối với những anh chàng cùng khối.
Cô ngồi sau lưng anh, thả mình theo những ý nghĩ xa xôi. Chiếc mô tô vòng quanh ngọn đồi, vẽ theo triền dốc những đường cong đẹp mắt. Anh quả là một tay lái rất cừ. Cô thích cái cảm giác bay bổng khi hất mái tóc đen vào trong gió. Làn hơi mùa đông phả vào gương mặt cô cái lạnh buốt người nhưng cũng vô cùng khoan khoái và dễ chịu. Khoảng cách giữa anh và cô lúc đó thật gần, gần đến nỗi mà tưởng chừng mỗi hơi thở của cô anh đều có thể cảm nhận. Nắng mùa đông rải trên ngọn đồi thứ ánh vàng nhàn nhạt, sáng lấp lánh trong những vụn tuyết tan. Nó làm cô liên tưởng đến màu mắt của anh, màu hổ phách trong vắt và cao quý.
Suốt cả quãng đường dài cô không hề lên tiếng. Suy cho cùng thì cô cũng chẳng biết nói với anh về điều gì, và liệu anh có hứng thú với chúng không. Cô không phải là tuýt người nội tâm. Cô thích bộc lộ mình, thật rõ ràng và thẳng thắn. Cô thích hoạt động và được trò chuyện về đủ thứ trên đời, nên sự im lặng của cả hai làm cô không thoải mái. Ngần ngừ, rồi cô hát lên khe khẽ. Cô nghĩ là anh không nghe thấy, dù sao thì tiếng xe cũng khá ồn. Và bây giờ thì cô vui. Ít nhất cô cũng có việc để làm. Việc gì cũng được.
Trái ngược với cô, anh không muốn cả thế giới nhìn thấy chính mình. Anh che đậy bản thân bằng một lớp băng dày…không vĩnh cửu, vì một ngày nào đó sẽ có người nào đó đến, và làm nó tan ra. Nhưng ngày đó là khi nào và còn bao lâu nữa thì anh không biết… Kikyou là một trong số ít người nhìn có thể xuyên qua lớp băng ấy để chạm đến anh. Có lẽ cô cũng có thể làm tan nó giúp anh. Nhưng bây giờ thì cô không thể. Mãi mãi không. Để lớp băng trong tim anh lại thêm dày và cứng chắc.
Anh nghe cô ngân nga một giai điệu nào đó. Hình như là bài hát Giáng sinh. Ừ, giáng sinh sắp tới rồi còn gì. Anh tự nói với mình. Năm nay anh không đón giáng sinh cùng gia đình. Không biết năm nay mẹ có xuống bếp làm bánh không? Mà chắc là không, đâu còn ai để mà thưởng thức nữa. Cha anh có lẽ cũng quên mất luôn ngày lễ này vì người nhắc nhở của gia đình hiện không có mặt ở đây. Anh sực nhớ. Những năm về trước, cứ mỗi lần có dịp lễ tết là cô nhóc rắc rối lại gửi đầy tin nhắn cho cha, cho anh, nhắc nhở mọi người về họp mặt gia đình. Năm nào cũng thế, cô bé luôn nghĩ ra những thứ hay ho nhất cho tới kinh khủng nhất để buộc mọi người nghe theo nó. Nhưng anh lấy làm lạ, anh trở về Nhật cũng đã gần 6 tháng vậy mà chẳng thấy tăm hơi con bé đâu. Sắp tới Giáng sinh vậy mà một tin nhắn chúc mừng, nhắc nhở, thậm chí đe dọa vì anh đã lén trở về một mình cũng không hề thấy. Anh đã gửi nhiều e-mail, giải thích mọi chuyện, nhưng những tin nhắn anh nhận về chỉ đại loại như “Em vẫn khỏe”, “Em rất ổn” mà thôi. Kỳ lạ!
Chiếc xe máy đỗ xịch trước cổng trường. Đúng như dự đoán của cô, cả hai nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt. Có mấy cô gái lướt qua họ, xầm xì. Một số khác lấp ló nhìn anh (họ tưởng anh không biết chắc?), và khúc khích cười khi anh vô tình nhìn qua họ. Cô khẽ nhăn mày. Một cảm giác khó chịu khiến lòng cô bứt rứt. Cô ước giá như mình có pháp thuật nhất định cô sẽ cho tất cả họ biến khỏi tầm mắt của anh, ngay lập tức. Vì sao ư? Vì…ừ, vì họ cú nháy mắt với anh. Rồi cái con bé to gan đã chụp ảnh của anh, lại còn bước đến xin số di động của anh nữa chứ. Con gái thành phố “bạo” thật. Cô thầm nghĩ, nhìn con bé với tia nhìn đầy sấm sét mà đối tượng nào có hay. Dĩ nhiên, anh từ chối. Nhìn bộ dạng tiu nghỉu của con bé mà sao cô thấy…vui vui. Không biết, anh có cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa cạnh mình hay không mà từ chối thật nhanh một cô gái xinh đến thế! ^^
“Hôm nay cô tan lúc mấy giờ?”
“Ơ…khoảng 4 giờ 30.” Cô đáp, khá ngạc nhiên. Anh hỏi để làm gì?
Anh nhìn đồng hồ rồi gật đầu. Không cần tiếng cám ơn hay câu chào tạm biệt. Anh nổ máy, phóng đi. Cả câu cuối cùng “Chiều nay tôi còn phải đi mua quà cho lũ trẻ” mà cô cố sức để anh nghe thấy cũng ‘được’ anh đặt ngoài vùng thu sóng. Chiều mùa đông. Chiếc áo khoác đen bay phần phật, mái tóc bạch kim buộc hờ. Cô nhìn theo, cười khẽ.
“Này, khai ra đi. Anh chàng đó là ai thế?”
Cô ngồi lọt thỏm giữa ba cặp mắt nhìn chằm chặp vào mình, khẽ nuốt nước bọt như một phạm nhân đang bị cảnh sát tra hỏi. Nụ cười tủm tỉm nhìn cô đầy “thâm ý”. Cô toát mồ hôi. Làm sao để có thể giải thích cho những thám tử tương lai này rằng cô và anh hoàn toàn trong sáng. Rồi chẳng đế cho cô kịp giải thích hay phản đối, các cô gái mộng mơ vẽ về hai người theo mỗi trí tưởng tượng riêng biệt nhưng vô cùng phong phú. Sau nhiều pha suy luận những tình tiết hấp dẫn nhất chỉ có trong tiểu thuyết, cả bọn kết luận: cô kết “mo-đen” anh chàng đó.
“Được rồi, chúng tớ chỉ là bạn. Anh ấy có bạn gái rồi!” cô bứt xúc đứng dậy. Bị lũ này quay mòng mòng, cô đến là chóng mặt. Và cách nhanh nhất để thoát khỏi tình huống này chính là phủ nhận mối quan hệ của hai người. Cô nhanh nhẹn bày tỏ. Và rất hiệu quả, cô được buông tha ngay. Cả bọn thở dài thất vọng rồi quay vào chỗ. Có lẽ họ đang tiếc vì không thể “điều tra” thêm nữa. Thoát nạn rồi, nhưng cô cũng chẳng vui. Ngưng lại trong giây lát, cô ngẫm nghĩ và nhận ra những lời của mình là…hoàn toàn đúng. Anh đã có người yêu. Và anh yêu cô ấy rất nhiều. Phải, có lẽ anh chưa bao giờ ngừng yêu cô ấy. Bất chợt cô cảm thấy ghen tị với cô gái đó. Cô ấy có được trái tim của anh, còn cô, nếu anh xem như một người bạn thì cô cũng vui lắm rồi chứ huống chi là bạn gái. Cô cốc nhẹ vào đầu mình, tự cười cái ngốc nghếch của bản thân. Kagome ơi, thật ra ngươi đang mong chờ điều gì cơ chứ?
Cuộc họp đột xuất vào chiều hôm ấy khiến cô về muộn gần cả tiếng. Cô hớt hải chạy ra phía cổng trường và ngạc nhiên, lẫn vui sướng, khi thấy hình dáng quen thuộc của anh đang đứng đó. Anh tựa người vào bức tường cạnh cổng, bên cạnh là chiếc xe máy đen phủ đầy tuyết trắng. Trên vai áo của anh cũng có tuyết, anh đưa tay phủi nhẹ và ngẩng lên bầu trời xam xám. Hẳn là anh đã đợi ở đây lâu lắm, cô nghĩ thầm. Nhác thấy bóng cô từ xa, anh đưa tay, vẫy nhẹ, ra hiệu cho cô đến gần.
“Xin lỗi!” cô nói “Tại có buổi họp đột xuất nên…”
Cô chưa kịp nói hết câu, anh đã thảy cho cô chiếc mũ bảo hộ. Anh nổ máy, “Đi thôi!”.
“Nhưng tôi còn phải mua quà cho lũ trẻ!” cô ngần ngừ.
“Biết rồi, lên xe đi! Tôi chở cô!” giọng anh vẫn khô và lạnh ngắt nhưng sao cô thấy vui thế này. Khiến anh phải dầm mình trong tuyết lâu thế, cô vẫn nghĩ anh sẽ chê mình phiền phức, không ngờ anh không nổi giận mà còn chở cô đi mua quà nữa. Cô tự cười, ngồi vào chỗ trống chờ sẵn phía sau.
Có bài hát từ cửa hàng nào đột ngột vang lên. Đường phố rực lên bao ánh đèn vàng ấm áp. Chiếc xe máy nhanh chóng hòa vào dòng người trên phố. Tiếng máy nổ đều đều. Bất chợt, hòn đá vô tình nào cản lối hất nhẹ chiếc xe. Cả hai bị nảy tung lên đột ngột. Mất đà, cô ngã về phía trước, ôm chầm lấy anh. Một luồng điện chạy dọc qua cơ thể khi đôi tay nhỏ vòng qua người anh, siết nhẹ. Giật mình, anh nghe tim mình lạc nhịp. Anh húng hắng ho. Cô vội thả tay ra, ho khẽ, chèn chiếc cặp vào giữa hai người. Đôi mắt nâu long lanh chớp nhẹ, gương mặt cô nóng ran. Đêm mùa đông, hai trái tim ngân lên trong lòng ngực.
[You must be registered and logged in to see this image.] Chiếc chuông nào Khẽ ngân vang Hay là nhịp tim Của anh và em Cùng đập.
| | | | |
Được sửa bởi arashi ngày Wed Jan 21, 2009 11:17 am; sửa lần 1. |
|